phân cực |
bt. (lý) 1. Khi nào một ánh-sáng tự nhiên từ một nguồn ánh-sáng như mặt trời, ngọn lửa chẳng hạng, chiếu vào mặt kính, từ mặt kính phản chiếu ra người ta gọi đó là ánh-sáng phân-cực. Tính-cách của ánh sáng ấy vừa thâu vào gọi là tính phân-quang. Phân-cực. Tính phân-quang. Tính phân-cực, tính của một cây kim nam-châm xoay về các cực. 2. (lý) Cách định sự khác nhau về điện-thế giữa hai dây dẫn điện. |